truyện tiên hôn hậu ái

NỘI DUNG TRUYỆN. Cô là cô gái lớn tuổi còn dư lại, thân phận thường thường. Anh là người đàn ông trẻ tuổi quyền quý, lại là nhân vật số một của Giang Thành trong tương lai. Cô từng có qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng cuối cùng tình yêu cũng không chiến thắng được thực tế, nên hắn ảm nhiên xoay người. cốt truyện bách kiếm dạ hành, những tin tức và sự kiện về cốt truyện bách kiếm dạ hành cập nhật liên tục và mới nhất năm 2022. Các chủ để liên quan đến cốt truyện bách kiếm dạ hành hấp dẫn và đầy đủ mang đến cho bạn đọc thông tin hữu ích và nhanh nhất Ẩn Hôn Mật Ái: Ông Xã Chủ Tịch Càn Rỡ Cưng Chiều. Tác giả: Ngân Trang Tố Khỏa. Vì lợi ích, Kiều Cảnh Hi bị người nhà ép đính hôn với một lão già hói đầu và hèn mọn. Ai ngờ vào đêm đính hôn cô mới phát …. Xem Thêm Truyện →. Happy Ending (HE). Giới thiệu truyện. Đây là một bộ truyện rất hay, cực sủng (HE nhé), nội dung rõ ràng, đầy đủ hỷ nộ ái ố, nhân vật xây dựng tốt, chính phụ đều mang một tính cách quyết định số phận, tình tiết hợp lý, bất ngờ, truyện không có chiều hướng "quăng bom", nhẹ nhàng trong cái dữ dội, đời thường trong cái kịch bản, thấp thoáng những suy Thể loại Tiền Hôn Hậu Ái - wWw.NgônPhong.Com - Truyện tranh Manhua - Ngôn Tình chọn lọc. Đẹp, lạ, hấp dẫn thiên đường manhua dành cho các bạn, cập nhật đều đặn, tải cực nhanh và hoàn toàn miễn phí. rnBuổi sáng hôm sau, Cô gái cố nén đau xót bên hông từ trong thư phòng đem hiệp nghị ra đọc, bỗng dưng mắt hạnh trợn tròn, cả giận nói: "Tô Dịch thừa, anh là gian thần!". rnTrên hiệp nghị rõ ràng viết: Sinh hoạt vợ chồng, một tuần nghỉ ngơi một lần! rn Tiên hôn hậu ái, ấm áp sủng nịch ^_^. Xem thêm ». mortwicontwun1973. Bạn đang đọc truyện Tiên Hôn Hậu Ái của tác giả Mạc Oanh trên website đọc truyện là cô gái lớn tuổi còn dư lại, thân phận thường là người đàn ông trẻ tuổi quyền quý, lại là nhân vật số một của Giang Thành trong tương từng có qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng cuối cùng tình yêu cũng không chiến thắng được thực tế, nên hắn ảm nhiên xoay cũng đã yêu qua một lần, nhưng gặp phải sự phản bội của bạn gái cùng bạn thân, hôn sự vì vậy mà kéo cùng anh từng có vài lần duyên phận, vì một cuộc hiểu lầm dỡ hơi, cô nghĩ anh là đối tượng tương thân của cô, không hỏi han gì nhiều, đã trực tiếp mở miệng nói “Muốn cùng tôi đi đăng ký kết hôn không?”Anh nhận biết được cô gái này, đồng thời cũng không có chán ghét, nhưng cũng chưa tới nỗi thích, sau khi hết kinh ngạc anh liền hớn hở gật đầu “Xế chiều nay tôi rảnh rỗi!” Cũng không có nói cho cô biết, thật ra thì cô đã nhận sai đối căn phòng mới, cô đem hiệp nghị vợ chồng đưa cho anh, lãnh tĩnh nói đây là ước pháp tam ra thì không có đến ba chương, vì nội dung chỉ có một cái Sinh hoạt vợ chồng, một tuần một lần!Anh bất động thanh sắc nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, cầm bút thế như chẻ tre, ký tên của mình như rồng bay phượng vì … có hiệp nghị cho nên. . . . . . .“Bà xã, khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.” Một tên con trai nhắc gái nhìn mắt hắn , rồi gật đầu, tắt đèn ở đầu bóng tối, một đôi bàn tay mò vào bên trong quần áo của cô, xoa nhẹ làn da thịt mịn màng của cô, sau đó một đêm kiều thứ hai“Bà xã, khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.” Một tên con trai nhắc nhởCô gái nhìn mắt hắn, rồi gật đầu, tắt đèn ở đầu giường, nằm xuống chuẩn bị bóng tối, bàn tay kia lần mò lên người cô, thăm dò vào bên trong quần áo của cô, xoa xoa da thịt bóng loáng kia, sau đó, chợt bị bắt được.“Anh làm gì?” Cô gái lạnh lùng nói.“Thực hiện hiệp nghị vợ chồng!” Người đàn ông thản nhiên nói, sau đó tung mình đem cô gái đè xuống, lại một đêm kiều sáng hôm sau, Cô gái cố nén đau xót bên hông từ trong thư phòng đem hiệp nghị ra đọc, bỗng dưng mắt hạnh trợn tròn, cả giận nói “Tô Dịch thừa, anh là gian thần!”Trên hiệp nghị rõ ràng viết Sinh hoạt vợ chồng, một tuần nghỉ ngơi một lần!Tiên hôn hậu ái, ấm áp sủng nịch ^_^Sau khi đọc truyện này thì có thể nói truyện bất ái thành hôn của Mạc Mặc là phần 2 của truyện. Mời mọi người theo dõi tiếp nhé. Tiên Hôn Hậu Ái của tác giả Mạc Oanh là một bộ truyện rất đặc sắc, nội dung truyện rành mạch rõ ràng, đầy đủ hỷ nộ ái ố, nhân vật xây dựng tốt, chính phụ đều mang một tính cách quyết định số phận, tình tiết hợp lý, bất ngờ nhẹ nhàng trong cái dữ nhấn đặc biệt của truyện Tiên Hôn Hậu Ái là có tính “cộng hưởng”, vẽ nên chân chung cuộc sống của nhiều số phận, nhiều con người và nhiều kết thúc. Mỗi nhân vật là một bông hoa, một chiếc lá và cả câu chuyện là một cái xây xum xuê. Lá nào xanh, lá nào úa, hoa nào nở, hoa nào tàn…Con người chỉ thực sự hạnh phúc khi biết quý trọng những gì đang có, kiềm nén hư vinh để nhìn thấy ánh hào quang mà chính mình đang tỏa sáng. Đây là bộ truyện đáng đọc quý độc giả không nên bỏ qua. Mặc dù Tần Vân không quá bằng lòng để An Nhiên trở về, nhưng nhìn con trai ngày nào cũng bận đến nửa đêm phải lái xe hơn tiếng đồng hồ về đại viện quân khu, làm mẹ thật rất thương ra bà thấy An Nhiên dù mang thai, nhưng phản ứng mang thai không tính là nghiêm trọng, đánh răng buổi sáng có buồn nôn một chút, còn lúc khác không thấy cô nôn nhiều lắm, nhưng thế cũng yên tâm để cô về, nhưng mà trước khi An Nhiên đi, vẫn không quên dặn đi dặn lại cô những chuyện cần chú ý, lại còn bảo cô mang tài liệu mà Tô Dịch Kiều đã in trước kia, bảo cô dựa theo tài liệu này mà hấp thu chất dinh dưỡng được ghi đại viện quân khu về, vừa vào cửa, An Nhiên thỏa mãn thốt ra tiếng, Tô Dịch Thừa ở phía sau vừa đóng cửa, An Nhiên liền xoay người ôm lấy Dịch Thừa bị động tác bất thình lình của cô khiến cho sửng sốt, nhưng mà phản ứng lại rất nhanh, cười khẽ ôm cô, hỏi "sao vậy?" Nhẹ tay vuốt vuốt tóc cô, hình như dài hơn trước, sau khi An Nhiên không đi làm luôn để thả tóc theo nguyện vọng của anh, anh thích cô để tóc thế Nhiên lắc đầu, nhẹ giọng nỉ non trước ngực anh "về nhà." Thật ra thì trong đại viện cũng rất tốt, trừ bỏ Tần Vân vô cùng lo lắng không cho cái này không cho cái kia, không khí và điều kiện ở đại viện đều rất tốt, không bị ô nhiễm môi trường, không ồn ào huyên náo như trong thành thị, có điều là suy cho cùng mọi người cùng ở một nơi, có chút thiết tự do, như là ôm anh như bây giờ đều phải chú ý rất nhiều, sợ người ta nhìn thấy lại biến thành trò cười. Nhưng mà về nhà thì khác, đây là nhà của cô và Tô Dịch Thừa, dù có ôm hôn thế nào cũng không có người nhìn thấy mà cười tới, ngẩng đầu khỏi lòng anh, cười cười nhìn anh, nói "em muốn hôn anh."Tô Dịch Thừa nhướng mi, nhìn phía sau cô một chút, thản nhiên buồn cười hỏi "em xác định?"An Nhiên không chú ý tới khác thường trong mắt anh, bĩu môi, hơi đỏ mặt nói "không muốn quên đi." Xoay người liền muốn đi, trong nháy mắt cô muốn xoay người tay bị Tô Dịch Thừa bắt được, sau đó không đợi cô phản ứng, Tô Dịch Thừa liền hôn xuống, tay giữ đầu cô, cho cô một nụ hôn triền miên nóng bỏng, dùng hành động của mình để chức minh mình muốn hay không muốn."Phịch." Đột nhiên phía sau có đồ vật gì đó rơi Nhiên đột ngột lấy lại tinh thần, rời khỏi ngực Tô Dịch Thừa, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy thím Trương lúng túng đứng ở bên quầy ba phía sau, vội vàng phản ứng lại, liên tục nói "ấy tôi không nhìn thấy gì cả!" Vừa nói vừa vội vàng nhắm mắt lại xoay người đưa lưng về phía bọn người An Nhiên đùng cái đỏ lên, không chỉ có gương mặt, ngay cả cổ cũng bắt đầu đỏ Dịch Thừa cố nén cười, vừa rồi lúc tiến vào anh đã biết thím Trương đến, vì trước cửa có giày của thím Trương, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, là ngày cố định thím Trương tới đây quét dọn, cho nên vừa rồi khi An Nhiên đột nhiên nói muốn hôn anh, anh mới hỏi cô như vậy, khi đó anh đã nhìn thấy thím Trương sau quầy ba rồi, cho dù không thích làm trò trước mặt người khác lắm, nhưng anh cũng không muốn để vuột mất yêu cầu chủ động của cô, cho nên cứ giữ khuôn mặt cô hôn Nhiên quả thực đã muốn đào cái hố chôn mình, xấu hổ đánh Tô Dịch Thừa, xoay người liền chạy về phòng An Nhiên chạy vào phòng ngủ, Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, lúc này mới quay đầu nói với thím Trương "thím Trương, cô về trước đi, nếu không hôm nay hẳn có người sẽ không chịu ra khỏi phòng một bước rồi."Thím Trương cũng cười, đưa tay cởi tạp dệ trên người mình, thật ra thì quét dọn đã gần xong rồi, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, nói "không thì tôi làm bữa tối cho tiên sinh và phu nhân rồi về.""Không cần, An Nhiên bảo hôm nay muốn ăn đồ ăn tôi nấu, tôi làm cho cô ấy là được rồi." Tô Dịch Thừa ôn hòa vậy thím Trương không nói thêm gì nữa, cởi tạp dề xuống cất vào bếp, nói "tiên sinh đối xử với phu nhân thật tốt."Tô Dịch Thừa cười, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, vừa cởi áo khoác âu phục ra đặt lên ghế sô pha, vừa nói "không đối tốt với bà xã thì còn tốt với ai." Nói xong đi vào tuần vừa rồi luôn ở đại viện quân khu, An Nhiên bỏ lỡ cuộc phẫu thuật của cha Lâm, nhưng mà may mắn cuộc phẫu thuật rất thành công, bây giờ cha Lâm chỉ cần nghỉ ngơi là được, có điều tế bào ung thư có thể tái phát tiếp tục lan rộng hay không, đó còn phải chờ một khoảng thời gian sau phẫu thuật tới kiểm tra hôm sau, Tô Dịch Thừa và An Nhiên cùng đến bệnh viện thăm cha Lâm sau khi mổ, sắc mặt cha Lâm nhìn không tệ, lần này đến, trên mặt mẹ Lâm cũng có ý cười rồi, không còn u sầu như trước Dịch Thừa chỉ ở trong bệnh viện một lát, hỏi thăm tình hình căn bản của cha Lâm một chút, còn chưa trò chuyện được nhiều, điện thoại di động vang lên rồi, là thư ký Trịnh gọi điện thoại tới, cũng không biết nói gì trong điện thoại, liền nói với An Nhiên phải về văn Nhiên trò chuyện với cha Lam và mẹ Lâm thêm một lúc, mẹ Lâm biết cô mang thai cũng căn dặn cô phải cẩn thận, nhưng mà An Nhiên nhìn ra vẻ cô đơn trên khuôn mặt mẹ Lâm, An Nhiên biết bà sợ là đang nhớ tới đứa bé không có cơ hội chào đời của Lâm trong phòng bệnh thêm một lúc lâu, mẹ Lâm bảo Lâm Lệ và An Nhiên xuống vườn hoa trong bệnh viện đi dạo một nay dường như Lâm Lệ có gì đó không đúng, trầm tĩnh khiến người ta nghi hoặc. Hai người ngồi xuống trên đường đi trong vườn đợi An Nhiên mở miệng, Lâm Lệ liền thẳng thắn nói, "hôm qua ta nhìn thấy Trình Tường rồi."An Nhiên ngẩn ra, nhưng không biết nên nói cái gì, chẳng qua là nhìn chằm chằm Lệ cười nhạt, chỉ là nụ cười kia có chút khổ sở "anh ta không thấy ta, theo sau là người phụ nữ kia.""Lâm Lệ......" An Nhiên lo lắng nhìn cô Lệ quay đầu nhìn cô, khẽ lắc đầu, "ta không sao, nói cho mi biết chỉ là vì không muốn lừa dối mi, thấy rồi không thể nói hoàn toàn không có cảm nhận gì, vẫn thấy rất khó chịu."An Nhiên không nói lời nào, chỉ nắm chặt tay cô Lệ cũng nắm lại tay cô, nước mắt không kiềm chế rơi xuống. Cô tự nói với mình người đàn ông kia đã là quá khứ, tự nói với mình không nên khó chịu hay đau lòng vì người đàn ông kia, nhưng mà có lẽ chưa đủ thời gian, cứ nghĩ đến thân ảnh kia, trong lòng lại khó Nhiên biết lúc này mình có nói gì cũng vô ích, nhưng nhìn cô ấy như thế, cô cũng khó chịu thay cô ấy, tiến lên ôm lấy cô ấy, hai người cứ ôm nhau khóc như thế một lúc khi buông ra, nhìn mắt hai người vì khóc mà sưng đỏ lên, hai người không khỏi cười ra xoa mắt mình, Lâm Lệ nói "ngày mai ta chuẩn bị đi tìm việc, mi chúc ta may mắn đi."An Nhiên nặng nề gật đầu, nhìn cô ấy nói "ngày mai nhất cử thành công!"Lâm Lệ vừa bực mình vừa buồn cười liếc An Nhiên một cái, nói "mi chúc ta không sát tí nào." Cô cho là tìm việc giống như đi chơi a!"Tô phu nhân." Hai người đang cười nói, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ dễ nghe, ngắt lời đoạn đối thoại của các Nhiên ngoảnh đầu lại, thấy Đồng Tiểu Tiệp đang đứng cách các cô vài bước, nhìn cô, cười như không cười."Sao lại là cô ta." Lâm Lệ nhỏ giọng lẩm bẩm, quay đầu nhìn An Nhiên hơi sững sờ, nhưng mà phản ứng lại rất nhanh, nhìn cô ta khẽ gật đầu "Đồng tiểu thư."Đồng Tiểu Tiệp đi về phía bọn họ, sau đó đứng lại trước mặt An Nheien, vẫn cười như không cười, nhẹ nhàng mở miệng, nói "thật ra thì tôi thích người khác gọi tôi là Mạc phu nhân." Như là bảo vệ chủ quyền và lãnh thổ của mình, cô thích người khác gắn cho cô cái nhãn là Mạc Phi, như là làm như thế có thể chứng minh Mạc Phi chỉ thuộc về một mình cô Nhiên hơi hoảng thần một lát, gật đầu nói "đúng là phải gọi là Mạc phu nhân, là tôi bạo lời rồi, Mạc phu nhân đừng để bụng.""Không ngại, sau này nhớ kỹ là được." Đồng Tiểu Tiệp như là có hàm ý khác, ánh mắt nhìn cô có loại thâm ý khác khiến người ta không hiểu Nhiên gật đầu, cười nhạt không nói gì. Nếu nói trước kia còn hơi để ý Đồng Tiểu Tiệp, thì bây giờ thật sự là đã hoàn toàn không còn, vì thực sự đã bỏ được Mạc Phi, cho nên làm sao còn để tâm Đồng Tiểu chấp đã nhiều năm như vậy, gần đây mới hiểu được có một số việc vốn dĩ chỉ là gánh nặng trong lòng. Cho dù trước kia Mạc Phi không đi, cho dù Mạc Phi quay về tìm cô ngay từ năm đó, cô cũng không thể chấp nhận anh ta, vì căn bản là cô không thể chịu được phản bội, sở dĩ cố chấp nhiều năm như thế có lẽ chỉ vì uất ức cho mình những năm đó, vì ngay cả chia tay cũng không rõ ràng, thật ra chỉ cố chấp một lời giải thích mà một số người một số việc đáng giá mình đi cố chấp níu kéo, khi Trần Trừng nói cho cô biết người trộm bản thiết kế kia là Mạc Phi, đột nhiên cô cảm thấy sự cố chấp và không buông tha của mình trước kia nực cười đến mức nào, chỉ vì một người đàn ông như thế này, thật quá vô nghĩa rồi."Tô phu nhân không hỏi tôi tới bệnh viện làm gì sao?" Đồng Tiểu Tiệp nói, nhìn cô, có dáng vẻ khoe Nhiên cười lắc đầu, hỏi "Mạc phu nhân tới bệnh viện làm gì có liên quan đến tôi sao?"Đồng Tiểu Tiệp sửng sốt, sau đó thấp giọng bật cười, nói "đúng là không liên quan, nhưng mà tôi thật lòng hi vọng chính mồm Tô phu nhân chúc phúc tôi."An Nhiên nhíu mày, hỏi "cái gì?"Đồng Tiểu Tiệp nhìn chằm chằm cô, sau đó mở miệng "tôi mang thai, Tô phu nhân sẽ chúc phúc tôi và Mạc Phi chứ." Nhìn thẳng vào cô, như là muốn nhìn thấu cô vậy, Lâm Lệ vô thức quay đầu liếc nhìn An Nhiên, lại thấy khuôn mặt An Nhiên bình tĩnh, tâm tình không hề thay thẳng vào mắt cô ta, An Nhiên cười nhạt, nói như cô ta mong muốn "chúc mừng cô và Mạc Phi, tôi chúc phúc hai người." Sau đó mắt liếc thấy cô ta đi đôi giày cao gót chừng 10cm, khẽ nhíu mày, nói "có thai nên cố gắng đừng đi giày cao gót, đi giày cao gót quá nguy hiểm, mặt khác, cũng không tốt cho tuần hoàn máu."Sự bình tĩnh của cô là ngoài dự liệu của Đồng Tiểu Tiệp, cô ta cho là cô vẫn không từ bỏ được Mạc Phi, nhưng mà cô lại bình tĩnh khiến cô ta cảm thấy mình đã đoán sai, chẳng lẽ cô thật sự đã từ bỏ được Mạc Phi?Sững sờ nhìn cô một lúc lâu, Đồng Tiểu Tiệp mới bối rối lấy lại tinh thần, cười khan gật đầu, nói "cám ơn." Nói xong lại nhìn cô một lúc lâu, rồi mới xoay người rời Lệ nhìn bóng dáng cô ta rời đi, quay đầu lại nhìn An Nhiên một chút, một lúc lâu mới mở miệng hỏi "An tử, mi … mi thật không bận tâm, thật sự từ bỏ?"An Nhiên buồn cười nhìn cô ấy, hỏi ngược lại "mi nhìn ta giống như là bận tâm, còn chưa từ bỏ sao?" Cô sắp làm mẹ rồi, còn chưa từ bỏ, cô thật đáng chết Lệ bật cười lắc đầu, nói "Tô lãnh đạo nhà mi thật là có bản lĩnh, trong thời gian ngắn ngủi như thế là có thể bắt được tất cả mi, hiển nhiên là rất có bản lĩnh nha.""Phốc." An Nhiên cười ra tiếng, bất quá không thể phủ nhận, Tô Dịch Thừa quả thật có sức hấp dẫn, anh là một người đàn ông dịu dàng lại săn sóc, người đàn ông như thế rất khó khiến người ta từ chối, rất dễ dàng thích anh, không tốn nhiều công sức, cuộc sống của bọn họ không có những chuyện rầm rầm rộ rộ tan hợp gì đó trên tivi, cuộc sống của bọn họ trong bình thản có chân thật, khiến người ta cảm thấy hạnh phúc thì ra là có thể chạm đến dễ dàng như vậy, tất nhiên trong bình thản và chân thực lại không thiếu ấm áp và chút lãng mạn. Gặp được Tô Dịch Thừa thật sự là chuyện may mắn nhất trong đời cô!Đưa tay kéo tay Lâm Lệ, nhìn cô ấy, nghiêm túc nói "mi cũng sẽ gặp được, gặp được người thật lòng yêu mi, chiều chuộng mi, người đàn ông của mi, chẳng qua là anh ta còn đang trên đường đi, mi đừng đi quá nhanh, bước chân chậm lại, chờ anh ta đuổi kịp."Lâm Lệ nhìn cô, ép dòng nước mắt đang muốn dâng trào xuống, tức giận liếc trắng cô, cười mắng "An tử, mi thật lắm chuyện."An Nhiên không nói chuyện, chẳng qua là cười, Lâm Lệ cũng cười, hai người đều Dịch Thừa nhìn tài liệu công ty trúng thầu mà Trương chủ nhiệm đề cử trong tay, nhìn tên pháp lý của công ty này, ngẩn người mãi một lúc mà chưa phản ứng lại anh mãi không động đậy cũng không nói gì, Trương chủ nhiệm ngồi đối diện anh thử gọi "Tô phó thị trưởng?"Lúc này Tô Dịch Thừa mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ông ta, mở miệng nói "ừ, đây chính là công ty trúng thầu mà mọi người bỏ phiếu chọn lựa cho hạng mục kiến thiết vùng thành bắc sao?"Trương chủ nhiệm gật đầu, "vâng, đúng vậy. Mọi người nhất trí cho là Trương gia công ty có thể đảm nhiệm được."Khép lại tập tài liệu, đặt lên bàn làm việc màu nâu đậm kia, khẽ mở miệng, "cô ty vừa mới phát triển, nhận hạng mục lớn như vậy, sợ không chịu nổi?""Thật ra thì chúng tôi đã điều tra, công ty này từng làm mấy dự án bên Mỹ thành công, nhưng không hiểu sao nửa năm trước lại quay về nước, tôi đã kiểm tra hạng mục mà bọn họ làm bên Mỹ khi trước, danh tiếng rất tốt, nên chúng tôi tin tưởng tuyệt đối bọn họ có thể làm tốt hạng mục kiến thiết này."Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chẳng qua là cầm lấy tập tài liệu trên bàn kia, mở ra nhìn tên pháp lý công ty dự thầu viết rõ ràng hai chữ — Chu Hàn, ngẩn người một lúc anh chậm chạp không mở miệng ra quyết định, Trương chủ nhiệm dò hỏi "Tô phó thị trưởng cảm thấy có cái gì không ổn?"Hồi lâu, Tô Dịch Thừa lắc đầu, chỉ khẽ nói "nếu mọi người đã thông qua, tôi cứ theo ý mọi người đi.""Được, tôi đi bố trí." Trương chủ nhiệm gật đầu đáp, nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi văn phòng của Tô Dịch bóp lông mày đau nhức, Tô Dịch Thừa ngồi cái ghế xoay. Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, là Diệp Tử Ôn gọi tới. Cầm điện thoại di động, mệt mỏi đáp "a lô.""A Thừa, tối ra ngoài uống một chén đi." Diệp Tử Ôn liền vào đề."Không được, An Nhiên ở nhà một mình, mình phải về sớm." Hầu như không hề suy nghĩ, Tô Dịch Thừa lập tức từ chối."Tô Dịch Thừa, Cố An Nhiên là trẻ con hả, ở nhà một mình mà không dám a, sao trước kia mình lại không phát hiện ra cậu bị vợ quản nghiêm như thế, cậu đúng thê nô rồi hả!" Diệp Tử Ôn bất mãn nói, đây đã là lần thứ mấy rồi, như là từ khi cậu ta cưới chớp nhoáng xong, bọn họ chưa từng ra ngoài uống chén rượu nào, đàn ông kết hôn đều như thế sao? Vậy thì đúng là quá kinh khủng rồi!"An Nhiên mang thai nên khác." Tô Dịch Thừa cười nhạt, dường như không để ý cậu ta nói cái gì, anh chiều chuộng vợ mình, cũng không để ý bị nói thành thê nô hay vợ quản bên kia điện thoại Diệp Tử Ôn sửng sốt, cười to thành tiếng, "được đấy a Thừa, thật có cậu, cậu nói cậu mới kết hôn bao lâu a, cậu đúng là dốc sức quá rồi.""Không có chuyện gì khác thì mình cúp máy?" Tô Dịch Thừa khẽ nói, anh không thảo luận chuyện mình có dốc sức hay không với cậu anh nói muốn cúp máy, Diệp Tử Ôn vội nói "chờ chút, a Thừa tối nay ra ngoài ngồi một lát đi." Giọng điệu Diệp Tử Ôn hiếm khi trở nên nghiêm chỉnh Dịch Thừa nhíu mày, hỏi "đã xảy ra chuyện?""Có chuyện muốn hỏi cậu." Diệp Tử Ôn hơi cô đơn nói "6 giờ, chờ cậu ở chỗ cũ."Tô Dịch Thừa không từ chối nữa, gật đầu, "được."Cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, tìm số An Nhiên, gọi cho thoại rất nhanh được nghe, thanh âm êm ái của An Nhiên truyền đến từ bên kia đường dây "a lô, Tô đại lãnh đạo, rốt cuộc ngài hết bận rồi?" Giọng điệu trêu đùa, An Nhiên dùng phương thức này như là tiết lộ cho anh bất mãn nho nhỏ của mình, vốn là hẹn nhau đến bệnh viện thăm cha Lâm, thăm cha Lâm xong rồi hai người sẽ hẹn hò, sau khi hai người đã biểu lộ lòng nhau thì đến hẹn hò, không cần theo kế hoạch, muốn làm gì thì làm cái đó, thích gì thì làm đó, chẳng qua là kế hoạch luôn không theo kịp biến đổi, một cú điện thoại đến, cuộc hẹn thần thánh, cứ thế mà thất bại nửa đường rồi."Xin lỗi." Tô Dịch Thừa chủ động thừa nhận sai lầm, giải thích "tạm thời bên này xảy ra chút chuyện.""Em đâu có nói gì." An Nhiên lẩm bẩm, thật ra thì cô đâu phải không biết anh rất bận việc, tất nhiên là hiểu cho anh, chỉ là vừa hiểu vừa thương anh, sợ anh thế này không có thời gian nghỉ ngơi, quá mệt mỏi."Ừ, bà xã của anh rất thiện nhân giải ý *." Tô Dịch Thừa ca ngợi."Miệng lưỡi trơn tru." Bên kia mặc dù An Nhiên nói như vậy, nhưng khóe miệng vẫn không ức chế được, không ngừng nở nụ cười, nhìn vô cùng đẹp Dịch Thừa khẽ cười hỏi, "đã từ bệnh viện về?""Ừ, bây giờ em đang ở nhà mẹ, mẹ bảo tối nay đến ăn cơm." An Nhiên nói cô ở nhà mẹ đẻ, thế này thật đúng ý anh, nói "tối nay Tử Ôn tìm anh có việc cần, không đến đó ăn cơm được rồi, anh và Tử Ôn nói xong sẽ đến đón em."Nhắc đến Diệp Tử Ôn, An Nhiên chợt nghĩ đến cái gì, nói "Dịch Thừa, tối nay anh thử hỏi dò Diệp Tử Ôn." Nhớ tới Dịch Kiều khóc thật tủi thân và bất lực thật đau lòng người khác ở đại viện quân khu lần mày, Tô Dịch Thừa khó hiểu hỏi "tại sao?"An Nhiên kể lại sơ lược chuyện lần trước cho anh "anh thử hỏi dò xem rốt cuộc anh ta có thái độ gì với Dịch Kiều, nếu thật sự không thể nào thích, vậy chúng ta nên sớm bảo Dịch Kiều buông tay." Chuyện tình cảm không thể gượng ép được, kéo dài càng lâu thì càng tổn thương càng sâu, đôi khi phải quyết định thật dứt khoát, cho dù đau, cũng chỉ là ngắn Dịch Thừa im lặng một lúc, gật đầu, nói "được."Chỗ cũ mà Diệp Tử Ôn chỉ là một khu nghỉ dưỡng cao cấp – Trương gia hội sở, bên trong có quán cà phê và quán ba độc lập, là một nơi thanh tĩnh thường được những người không muốn bị người khác quấy rầy đến không gian riêng tìm đến, dĩ nhiên thềm cửa ở nơi này cũng cao, người bình thường căn bản vào không được, chỉ tính phí năm đã trên trăm vạn. Mà Diệp Tử Ôn là nhà thiết kế hồi đó của Trương gia hội sở, cho nên là hội viên suốt đời ở đây, vì cân nhắc đến thân phận của Tô Dịch Thừa, đến những quán ăn đêm, quán ba bình thường sợ bị người ta dùng để viết bài, cho nên nơi đây trở thành nơi tụ tập thường xuyên nhất của bọn Tô Dịch Thừa đến Diệp Tử Ôn đang ngồi một mình uống rượu ở quầy ba, mở một chai whisky, vậy mà đã uống hơn xuống cạnh cậu ta, gọi cốc nước lọc, ngoài ra thêm một mỳ ý, tối nay anh không định uống rượu, để còn lái xe đón An Nhiên về nhà. Xoay người nhìn người bên cạnh, Tô Dịch Thừa lành lạnh nói "cậu gọi mình tới không phải là muốn mình phụ trách lái xe đưa cậu về đấy chứ."Diệp Tử Ôn lại ngửa đầu nhấp một hớp, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Tô Dịch Thừa, hỏi "tiểu Kiều có bạn trai rồi?" Hai ngày trước anh bắt gặp cô khoác tay một người đàn ông đi dạo phố rất thân mật, hai người còn vừa cười vừa nói, hơn nữa hơn một tuần qua, con bé kia thế mà không gọi cho anh cuộc nào, đây là chuyện chưa từng có, hại anh mấy hôm nay cứ có cảm giác có gì đó không bình thường, cả người không dễ chịu!Tô Dịch Thừa khẽ nhíu mày, hình như chưa cần anh mở miệng dò hỏi, người nào đó chưa đánh đã khai không lập tức trả lời câu hỏi của cậu ta, xoay người nhận lấy nước mà nhân viên phục vụ đưa tới, Tô Dịch Thừa lễ phép nói cám ơn, "cám ơn."Hiển nhiên có người sốt ruột, bất mãn nói "này, mình đang hỏi cậu đấy."Lúc này Tô Dịch Thừa mới quay đầu nhìn, bình tĩnh lắc đầu, nói "mình không rõ lắm."Diệp Tử Ôn cau mày, "cậu làm anh trai người ta thế nào vậy, chẳng quan tâm đến cô ấy tí nào!"Tô Dịch Thừa bưng cốc lên uống một hớp, bình thản nói "cô ấy đã không còn là trẻ con rồi, phải là đứa trẻ rồi, không phải chuyện gì cũng cần mình giám sát.""Cô ấy là em gái cậu a!" Đối với sự hờ hững của anh, Diệp Tử Ôn kích động bất quay đầu, Tô Dịch Thừa cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cậu Tử Ôn bị anh nhìn mà toàn thân không được tự nhiên "cậu nhìn cái gì?"Tô Dịch Thừa cười khẽ nói "mình cho là cậu đã sớm biết Dịch Kiều là em gái mình từ hai mấy năm trước rồi."Diệp Tử Ôn sững lại, một câu nói cũng không nói ra Dịch Thừa mở miệng, nghiêm túc nói "Diệp Tử Ôn, nếu cậu không cho được tình cảm mà Dịch Kiều muốn, thế thì cậu đừng có tùy tiện cho nó hi vọng, dần dà, không được cậu đáp lại, một ngày nào đó nó sẽ buông tay." Đây là cảnh cáo của một người anh trai thương yêu em gái mình dành cho cậu ta!Diệp Tử Ôn sững sờ nhìn anh, anh chưa từng nghĩ tới có một ngày Dịch kiều sẽ bỏ cuộc, từ nhỏ cô như cái đuôi bám theo anh, anh thật sự chưa từng nghĩ nếu sau này cô không đi theo sau anh nữa thì anh sẽ thế nào, chưa từng nghĩ đến!Tô Dịch Thừa xoay người, không nhìn cậu ta nữa, uống nước chờ mỳ ý được đưa lên."Tử Ôn?" Phía sau truyền đến một giọng nói đàn ông trầm thấp, Diệp Tử Ôn im lặng như là còn chìm trong cảm xúc của mình, chưa kịp phản ứng lại, Tô Dịch Thừa bên cạnh anh xoay người sang, đến khi thấy rõ người đàn ông cách bọn họ mấy bước kia, có chút bất ngờ. Văn ánVăn đại thiếu ở thủ đô liên hôn với Thẩm đại tiểu thư, sau khi kết hôn tương kính như tân. Cặp vợ chồng này rất ít khi xuất hiện ở cùng một chỗ, thậm chí là, Thẩm đại tiểu thư phỏng vấn chồng mình, cũng mang theo vẻ mặt bàn công bàn câu hỏi cũng như đại tiểu thư “Anh thích mẫu hình con gái thế nào?”Văn đại thiếu “Xinh đẹp đáng yêu.”Hoàn toàn khác xa Thẩm đại tiểu đại tiểu thư “Sẽ một lòng một dạ với vợ mình chứ?”Văn đại thiếu “Chưa biết được.”Thẩm đại tiểu thư thân là vợ, mặt không đổi sắc, gật gật đầu, nghiêm túc ghi lại.–Không lâu sau, Thẩm đại tiểu thư lại phỏng đại thiếu “Không bằng để tôi hỏi trước xem tối qua em ngủ ở đâu?”Thẩm đại tiểu thư “Không liên quan tới anh.”Văn đại thiếu “Vậy à?”Nói xong, anh đứng dậy, lôi một cậu con trai tuấn tú nho nhã tới, đè lên trên bàn. Hiện trường ngay lập tức vô cùng hỗn loạn, cậu con trai kia khóc huhu mà gào “Anh rể, em, Thẩm Hách đây mà, chị ấy là chị ruột của em. Anh quên… em rồi hả?”Văn đại thiếu “Ồ?”Hóa ra ăn nhầm bánh gato à?[Người đàn ông cãi nhau với vợ, cuối cùng lại bị vợ nạt cho bật khóc]

truyện tiên hôn hậu ái